Connect with us

Người nổi tiếng

Đạo diễn Vũ Huân: Chấp nhận sống chậm để làm “bức tường”, ủng hộ tinh thần những văn nghệ sĩ khó khăn

Dẫu có một sự nghiệp ổn định, một mái ấm tràn ngập hạnh phúc nhưng trái tim đạo diễn Vũ Huân vẫn luôn trăn trở khi chứng kiến những khổ đau, bệnh tật của các nghệ sĩ khác. Lặng nhìn “ông vua bà chúa” một thời, đã từng lẫy lừng trên những sân khấu hoành tráng nay phải lận đận với cuộc sống mưu sinh hằng ngày, anh nghẹn lòng và quyết định sống chậm lại, san sẻ nhiều hơn bằng những việc làm thiết thực.

Ngọc Lài - Tuấn Trần (Biên Tập)

Từ diễn viên có ngoại hình lạ đến đạo diễn máu lửa trên phim trường

Với nhiều vai diễn gai góc, anh được các đạo diễn chú ý và sự nghiệp diễn xuất đang thăng hoa. Tại sao anh lại chọn học lại từ đầu với nghề đạo diễn?

Sau thành công của vai diễn Thịnh “bò” trong phim Hướng nghiệp, tôi được các đạo diễn chú ý và mời đóng hàng loạt vai chính, thứ chính. Thế nhưng, tôi lại có đam mê vô cùng tận với công việc dàn dựng, chỉ đạo của nghề đạo diễn. Thế là, tôi chọn quay lại trường Sân khấu điện ảnh để theo học lớp đào tạo đạo diễn.

Với lại, tôi tự nhận thấy bản thân có ngoại hình lạ, chứ không hẳn là đẹp. Điều đó đồng nghĩa,ngoại hình của tôi rất khó đóng cũng như hóa thân vào nhiều vai diễn khác nhau. Nói chính xác hơn, tôi chỉ phù hợp với các vai hành động, kịch tính. Và suốt khoảng thời gian đó, tôi đã tham gia rất nhiều vai diễn như thế, đến nỗi bị té trầy xước mặt mày, chấn thương nhiều chỗ. Xót cảnh chồng thường xuyên phải chịu đựng tai nạn nghề nghiệp, nên vợ của tôi lo lắng đã khuyên chuyển qua học đạo diễn.

Trong suốt quá trình vừa học vừa làm, tôi có xin đảm nhiệm chức phó đạo diễn cho những “người anh” có tiếng trong nghề như: đạo diễn Hồ Ngọc Sum, đạo diễn Xuân Cường,… để học hỏi kinh nghiệm và kiếm thêm thu nhập, đóng học phí.

Tốt nghiệp xong, tôi có tham gia một số phim ngắn. Nói về tác phẩm đầu tay,tôi gọi đó là sự ưu ái của cố đạo diễn Châu Huế vì đã được đứng đồng tên đạo diễn với chú. Và đến giờ phút này, tôi vẫn còn nhớ như in, bộ phim đó mang tên “Hoàng tử xấu trai”.

Chia sẻ thêm, vào thời điểm đó, sức khỏe của cố đạo diễn Châu Huế cũng đã có phần suy giảm và bên cạnh đó, chú cũng muốn hợp tác với một đạo diễn trẻ để xây dựng một tác phẩm dành cho “lứa tuổi mộng mơ”. Nắm bắt cơ hội quý hơn vàng, tôi đặt hết tâm huyết vào công việc một cách máu lửa, nhiệt tình và hăng say đến mức quên cả ngày đêm. Mỗi sáng, tôi đều sang nhà chở chú đi làm và chiều chở về để thay cho lời cảm ơn vì chú đã tin tưởng vào tài năng của tôi.

Từ sau thành công đó, nhiều nhà sản xuất mời tôi với cương vị là đạo diễn chính thức cho các bộ phim truyền hình được yêu thích, như: Đồng tiền muôn mặt, Cô nàng bất đắc dĩ, Lối thoát nghiệt ngã…

Có sự khác biệt nào giữa áp lực mà một diễn viên phải chịu đựng với một đạo diễn phải đảm đương không, thưa anh?

Có chứ, diễn viên chỉ chịu áp lực từ đạo diễn nhưng đạo diễn lại chịu áp lực từ nhiều phía. Và áp lực lớn nhất phải kể đến từ nhà sản xuất về tiến độ làm phim. Hồi xưa, làm phim không bị ép tiến độ, còn bây giờ việc đó trở thành điều tất yếu, bởi một ngày quay phải bỏ ra rất nhiều chi phí và một bộ phim chỉ được quay trong vòng từ 50 - 55 ngày.

Anh nghĩ sao về nhận định, đạo diễn phải chịu trách nhiệm về sự thành công hay thất bại của một chương trình, một bộ phim?

Tôi nghĩ nhận định đó hoàn toàn chính xác. Nhà sản xuất đã giao thì thành công của vở diễn, đêm nhạc, bộ phim hoàn toàn phụ thuộc vào tài năng của người đạo diễn. Và tất nhiên, bất kỳ một quyết định nào của đạo diễn có thể ảnh hưởng đến sự thành công hay thất bại của một bộ phim hoặc chương trình.

Dẫu biết vẫn có chuyện nhà sản xuất ép buộc phải làm thế này thế kia nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn thuộc về đạo diễn. Phim thành công hay thất bại, khung hình đẹp hay xấu đều phụ thuộc vào đạo diễn. Và nếu như phim thành công, diễn viên sẽ được hưởng lợi đầu tiên nhưng một khi thất bại, đạo diễn sẽ là cái tên được nhắc nhiều nhất.

Thử thách bản thân bằng cách làm việc với diễn viên trẻ

Nhân việc anh nói, một số nhà sản xuất hay đưa ra điều kiện hoặc ép buộc đạo diễn làm theo ý của họ. Vậy anh nghĩ sao khi nhà sản xuất yêu cầu anh chọn diễn viên trẻ, chưa có nghề tham gia phim do anh đạo diễn?

Tôi có gặp nhiều trường hợp như vậy và thường sẽ đồng ý làm theo đề nghị của nhà sản xuất. Tôi nghĩ đề nghị khắc nghiệt này đòi hỏi khả năng, thử thách tài năng của người đạo diễn. Tôi sẵn sàng nhận và đào tạo diễn viên trẻ, chưa có tên tuổi. Việc sản xuất một bộ phim với các diễn viên đã có tên trong lòng khán giả rất đơn giản nhưng để từ một bộ phim làm bật lên tên tuổi của một diễn viên trẻ lại rất khó. Đạo diễn hơn nhau ở chỗ đó.

Nghĩ lại, trước đây, khi còn trẻ, tôi cũng được nhiều người giúp đỡ. Vậy tại sao tôi không giúp cho các em có một môi trường thuận lợi để trau dồi nghề nghiệp?

Hiện nay, nhiều đạo diễn gây được tiếng vang khi tạo nên những bộ phim điện ảnh chiếu rạp với doanh thu trăm tỷ. Sao anh chưa góp mặt vào “đấu trường” khốc liệt này?

Tôi còn đang vướng bận rất nhiều dự án, chứ ai cũng muốn làm phim chiếu rạp, ai cũng muốn kiếm thật nhiều tiền. Tiền mà, ai lại không thích! Thế nhưng, tôi lại nghĩ, tiền rất quan trọng nhưng mục đích của tôi cần lại khác. Tôi thích làm một tác phẩm hay và điều đó mới khiến bản thân cảm thấy hứng thú với công việc, còn làm để kiếm tiền dễ lắm. Với tôi, đã làm nghệ thuật thì phải thực hiện được mục đích và ý nghĩa cuộc sống, còn không thì thôi, vì nghề nào mà chẳng làm ra tiền, miễn không trộm cướp là được. Ví như, vợ chồng tôi đang dồn hết tâm sức để làm chương trình thiện nguyện Bức Tường Nghệ Sĩ – Cho Đi Là Hạnh Phúc nhằm giúp đỡ những văn nghệ sĩ khó khăn, neo đơn, bệnh tật và song song đó là tạo một cơ hội để nghệ sĩ trẻ được biểu diễn cũng như thể hiện tài năng trên những sân khấu hoành tráng – chuyên nghiệp.

Phải chăng bản thân anh đã chứng kiến quá nhiều bạc bẽo của nghề nên anh càng có quyết tâm làm gì đó cho nghề?

Đương thời, những nghệ sĩ nổi tiếng, có rất nhiều hào quang vây quanh nhưng khi về chiều, khán giả ít ai còn nhớ đến họ nữa. Và tất nhiên, những người làm hậu đài, âm thanh, ánh sáng… thì làm gì có ai biết đến mà nhớ?!

Lúc làm diễn viên, phó đạo diễn, đạo diễn, tôi ngồi nhìn những nghệ sĩ đổ mồ hôi để làm nghề mà không khỏi xót xa. Sau đó, tôi nghe tin hàng loạt những nghệ sĩ nổi tiếng như Mai Phương, Lê Bình, Mạc Can… bị rơi vào hoàn cảnh ngặt ngèo, nhìn thấy mà xót. Tôi mới ngẫm lại, khi đứng trên sân khấu, phim ảnh thật hào nhoáng biết bao, khi thì làm ông hoàng bà chúa; lắm lúc lại là đại gia, kép đẹp… nhưng khi về đến nhà, người văn nghệ sĩ vẫn chỉ là những con người bình thường, vẫn có hỉ nộ ái ố, vẫn phải trải qua quy luật tuần hoàn của cuộc sống “Sinh, lão, bệnh, tử”.

Trong một lần, khi ngồi cà phê cùng với anh chị em đồng nghiệp, thì bất chợt hay tin NSND Giang Châu mắc bệnh hiểm nghèo. Nghĩ lại,trước đó khoảng 10 năm, tôi từng làm việc với chú nên nghe tin, tôi rất buồn. Tôi rủ mấy thêm vài anh em doanh nhân đến chung tay giúp chú.

Thế nhưng, tôi nghĩ thêm, tuy trái tim của mình rất bao la nhưng vòng tay thì lại rất nhỏ bé và công ty thì mới sáng lập, tiềm lực kinh tế còn hạn hẹp. Vì lẽ đó, tôi đã nghĩ ra cách nối các vòng tay khác lại với nhau và lan tỏa câu chuyện của các nghệ sĩ gặp khó khăn để cộng đồng biết đến. Thông qua chương trình Bức Tường Nghệ Sĩ – Cho Đi Là Hạnh Phúc, nhiều nhà hảo tâm sẽ tìm đến giúp đỡ những văn nghệ sĩ đang gặp phải nghịch cảnh cuộc đời.

Khát vọng làm một “bức tường” để ủng hộ những văn nghệ sĩ khó khăn

Anh có gặp nhiều khó khăn khi làm một chương trình thiện nguyện, giúp đỡ cho các văn nghệ sĩ không?

Phải nói là liên tiếp các khó khăn ập đến. Lúc đầu, con gái – Ms. Thảo của chú Giang Châu không cho chúng tôi quay phim chụp hình. Cô ấy nói, rất nhiều công ty đến nhà quay phim chụp hình để kêu gọi nhưng giúp được vài triệu rồi thôi, nói làm chương trình giúp đỡ nhưng cũng không thấy gì.

Tôi mới lấy danh dự, tư cách của một người đạo diễn, hứa với gia đình chú Giang Châu sẽ làm một chương trình thực sự. Tôi rất ức, tôi tự hỏi tại sao có người làm thiện nguyện mà để cho người khác phải lên tiếng như thế. Tôi tức đến mức nói với Thảo: “Anh hứa với gia đình một chuyện, nếu anh không làm được cho chú Châu, anh không làm nghề nữa”.

Lúc đầu, chúng tôi kêu gọi tài trợ để làm chương trình thiện nguyện cực kỳ khó. Tôi nói ra mà bạn bè còn bảo khó lắm đừng làm. Tôi vẫn khẳng định, có khó tôi vẫn làm.

Thêm một động lực khác, khi tôi gặp NSƯT Trịnh Kim Chi, chị nói: “Chị thích hát lắm, giờ em làm chương trình, chị hát không lấy tiền”. Vậy là, tôi thấy có thêm tay thêm chân, thuận lợi cho bước xây dựng kế tiếp.

Tưởng làm việc khó vợ sẽ can ngăn, không ngờ vợ tôi nói: “Bằng mọi giá anh phải làm chương trình này cho em”.

Vậy là, ngày 9/11/2018, chương trình Bức Tường Nghệ Sĩ – Cho Đi Là Hạnh Phúc, số đầu tiên giúp cho cố NSND Giang Châu và 21 nghệ sĩ ở khu dưỡng lão quận 8 đã ra đời.

Chương trình được làm thường niên, một năm 4 lần. Với mỗi mùa tổ chức, chương trình sẽ hỗ trợ những văn nghệ sĩ trong mùa đó cả trước và sau chương trình. Trước chương trình, sẽ giúp một ít, sau chương trình, chúng tôi quyên góp được bao nhiêu sẽ giúp bấy nhiêu.

Tất cả nghệ sĩ đến hát, tôi đều gửi phí hỗ trợ tương đối. Riêng với chị Trịnh Kim Chi, chị vẫn luôn giữ đúng lời hứa, không lấy tiền hỗ trợ mà còn ủng hộ thêm cho chương trình.

Qua năm lần tổ chức, chương trình đã làm được gì cho các nghệ sĩ, thưa anh?

Mùa 1, chương trình giúp đỡ cho NSND Giang Châu và 21 nghệ sĩ khác ở Viện dưỡng lão quận 8. Mùa 2, chương trình giúp đỡ cho nghệ sĩ hài Vũ Đức, NSƯT Hùng Minh và 9 nghệ sĩ do báo Sân khấu TP.HCM cung cấp. Mùa 3, chương trình hỗ trợ cho NSƯT Diệu Hiền và 10 nghệ sĩ khác, ngoài ra còn trích một phần hỗ trợ cho nghệ sĩ Hoàng Lan. Đêm Gala kỷ niệm một năm ra đời chương trình Bức Tường Nghệ Sĩ – Cho Đi Là Hạnh Phúc, đã hỗ trợ cho nghệ sĩ Hoàng Lan, Diễm Trinh, Phan Văn Sáng. Và trong mùa 5 vừa qua, chúng tôi đã giúp đỡ cho những nghệ sĩ lão thành tại Khu Dưỡng Lão Quận 8 và các anh chị em phục vụ tại Chùa Nghệ Sĩ Gò Vấp.

Tại sao chương trình có tên Bức Tường Nghệ Sĩ – Cho Đi Là Hạnh Phúc, thưa anh?

Trong lúc loay hoay tìm một cái tên cho chương trình, tôi tình cờ đi ngang qua một ngôi nhà đang xây dựng. Tôi đứng lại nhìn. Ngày hôm sau, tôi lại đi ngang đó và thấy các anh thợ đã xây nên một bức tường gạch mới, ngôi nhà đã có một diện mạo mới. Từ những viên gạch nhỏ xây nên bức tường vững chắc, chúng tôi sẽ tạo nên một “bức tường” cho các nghệ sĩ neo đơn, khó khăn, bệnh tật, các nghệ sĩ trẻ dựa vào.

Xin cảm ơn anh về buổi trò chuyện đầy ý nghĩa này!

Tin khác